Chương 24: https://tieutuenhi.wordpress.com/2014/11/19/dang-tiec-khong-phai-anh-chuong-24/
Lâu lâu mới ngoi lên một lần, chương này dài hơn chương bình thường để bù cho mọi người nha. Hy vọng mọi người đọc truyện vui vẻ, tám nhiệt tình cho nhà cửa tôm xụ lên nha =)). Từ bây giờ mình sẽ tích cực lăn lê bò toài trên này để tiếp chị em nha. *Hôn gió* x n lần =))
Mấy tháng trước đây Tô Mạt ngàn lần không nghĩ tới mối quan hệ giữa cô và Diệp Chính lại có thể phát triển đến mức này, lúc đó trốn Diệp Chính còn chẳng kịp chứ đừng nói đến chuyện yêu đương. Thế nhưng, đặt hai chữ người tình hay bạn trai lên trên người anh lại cảm thấy kì cục, có thể do Diệp Chính trời sinh vô cảm đối với tình cảm nam nữ, Tô Mạt thực sự không có cách nào hình dung , so với một người bạn trai bình thường, nụ cười của anh dành cho người phụ nữ anh yêu sẽ như thế nào.
“Em đang nghĩ gì thế?”
Giọng nói của Diệp Chính cắt đứt mạch suy nghĩ của Tô Mạt, cô ngẩng đầu nhìn anh cười cười. “Không có gì đâu.”
Diệp Chính không hài lòng, nheo nheo lông mày, vòng tay ôm lấy thân mình nhỏ nhắn của cô, đối với câu trả lời này dường như không vui.
Vốn định gọt vỏ táo cho Diệp Chính ăn nhưng bị ôm bất ngờ như vậy, túi nilong trên tay Tô Mạt rơi xuống đất, mấy quả táo trong túi lăn lung tung trên nền đất.
“Kìa, rơi hết rồi!”, Tô Mạt khẽ than, định khom người xuống nhặt lại.
“Không cần để ý đến mấy quả táo đó.” Diệp Chính thản nhiên nói, quay người cô lại phía mình, anh siết chặt vòng tay hơn, “Vừa nãy em đang nghĩ gì thế?”, anh vẫn cương quyết muốn biết rõ ngọn ngành.
Tô Mạt từ đầu có chút không quen với khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, huống hồ ngày hôm đó đứng trước mặt bao nhiêu anh em của Diệp Chính nói những lời như thế, sau này nghĩ lại chỉ thấy thêm xấu hổ. Bây giờ anh lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, tự nhiên đối mặt với cô để chất vấn.
“Cẩn thận vết thương đó, bác sĩ còn chưa cho phép anh xuất viện đâu!” Cô nhẹ nhàng đặt bàn tay lên ngực anh chặn lại, chỉ sợ anh cử động mạnh lại làm hở miệng vết thương.
Diệp Chính không để ý, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi của cô, không ngờ bị cô đẩy ra, anh khó chịu mở miệng. “Không cho anh hôn sao?”
“Chỉ là em lo cho vết thương của anh thôi.” Tô Mạt nhẫn nại giải thích, chắc cô phải nói mấy lần nữa anh mới chịu tin đây. Người đàn ông này quả thật rất ngang bướng.
“Anh là đàn ông.” Ý tứ là, những loại hành động này do bản năng giới tính làm chủ, không có gì là sai cả.
Tô Mạt không đồng ý lườm anh một cái. “Nhiệm vụ của anh bây giờ là phải nghỉ ngơi cho tốt, tĩnh dưỡng thân thể,phải “kiêng” đi, mấy chuyện khác đừng mơ đến nữa!”
Diệp Chính ngạc nhiên nhíu mày nhìn cô, anh vẫn nghĩ rằng cô là con cừu non lúc nào cũng vâng dạ nghe theo anh, không ngờ hôm nay dám to gan nói lớn tiếng với anh như vậy, nhưng không hiểu sao anh nghe thấy lại rất vui tai.
“Trước nay anh chưa bao giờ “kiêng”, đừng nói em là người phụ nữ của anh, anh muốn ở trên giường yêu em một chút cũng cần lý do sao?” Diệp Chính lý sự, một bàn tay còn đặt lên vùng mẫn cảm của cô để kiểm chứng.
Hành động và lời nói thẳng thừng của Diệp Chính khiến khuôn mặt của cô ửng đỏ, anh có thể đừng nói những chuyện như thế này một cách thản nhiên như vậy được không, làm cô không dám tiến gần hơn về phía anh. Cô vẫn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh, nhưng mấy chyện thân mật này sau này từ từ đề cập đến mới tốt, mặc dù cô biết anh làm một người đàn ông phóng túng.
“Mấy…mấy chuyện này để xuất viện hãy nói đi!” Tô Mạt vội vội vàng vàng quay đầu không dám nhìn vào đôi mắt đang tràn đầy lửa tình của anh, chỉ sợ càng nói thêm nữa anh lại càng không chịu an phận.
“Vậy hôm nay xuất viện đi.” Anh điềm nhiên nói, đúng lúc có vài thuộc hạ đi vào, không đợi cho Tô Mạt kịp phản ứng anh đã ra lệnh.” Đi làm thủ tục đi, chúng ta lập tức xuất viện.”
Không ai phản đối lời của anh, Tô Mạt ngược lại rất lo lắng, bèn khuyên giải. “Xuất viện lúc này thì nhanh quá, vết thương của anh mới ổn định, bác sĩ nói….”
“Anh không có thời gian nằm trong này.” Anh thẳng thừng chặn ngang lời nói của cô, trong mắt là sự kiên quyết không cho phép ai phản bác.
Tô Mạt vốn dĩ định khuyên thêm vài câu, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của anh liền hiểu, quả thực con người anh không thích hợp ở lại nơi này dưỡng thương. Mặc dù trong phòng bệnh rất yên tĩnh, không ai quấy rầy, nhưng ít nhiều Tô Mạt cũng lờ mờ nhận thấy mấy ngày này anh đang sắp xếp một vài việc, dù sao sau khi trở mặt với Phàn Hồng, thực lực của anh cũng bị giảm đi hơn nửa, đối với Diệp Chính mà nói đây có thể là một đòn đả kích trí mạng. Vì vậy có thể an phận nằm trong bệnh viện dưỡng thương đến ngày hôm nay, phần nhiều là Diệp Chính sợ cô lo lắng mà thôi. Hơn nữa, bây giờ cũng đến lúc anh phải đối mặt với thực tại rồi.
Sau đó, Diệp Chính lần lượt giao phó công việc cho thủ hạ, lúc này Tô Mạt ở bên cạnh giúp anh thu xếp một số đồ đạc. Dù trong lòng rất lo lắng nhưng cô không thể nói thêm được gì. Cô biết ở cùng Diệp Chính tuyệt đối không có khái niệm sóng yên biển lặng, nhưng dù thế nào cô cũng đã hạ quyết tâm rồi, không thể hối hận.
Thủ hạ đi ra ngoài rồi, Diệp Chính chăm chú nhìn bóng dáng bận rộn của cô một hồi lâu, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng dần dãn ra, anh mở miệng nói, tựa như hiểu rõ trong lòng cô đang nghĩ gì. “Em đừng lo lắng, nhất định không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tô Mạt quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt chim ưng đó, trong lòng có vô số điều muốn nói, nhưng lại không thể mở miệng.
“Em muốn nói gì sao?” Nghe thấy tiếng thở dài của cô, mặc dù rất nhẹ, nhưng lỗ tai anh lại đột nhiên thính lạ thường. Anh không thích cô giấu mình chuyện gì, nhất là từ khi anh hiểu rõ tâm tư tình cảm của cô.
Tô Mạt cúi thấp đầu, hai tay mân mê túi sách, rầu rĩ mở miệng: “Liệu có thể không cần giải quyết mấy chuyện đó không?” Cô chỉ sợ càng dây dưa, phiền phức càng nhiều, cô càng không muốn Diệp Chính lại xảy ra chuyện gì.
Lời nói của cô trong phút chốc khiến sắc mặt anh trầm hẳn xuống. “Em hối hận rồi sao?”
“Không phải!” Tô Mạt lập tức phủ định, “Chỉ là em lo…” Tuy biết để anh làm theo những điều này quả thật không dễ dàng, nhưng trong lòng cô hi vọng anh có thể thay đổi lại cách sống, dù chỉ một chút ít thôi cũng tốt rồi.
Diệp Chính chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô, không nói một lời, thật lâu sau đó mới lẳng lặng nói. “Có những chuyện, không đơn giản như em nghĩ.”
“Nhưng….”
“Còn nữa, sau này ngoài anh, không được phép đi với bất kỳ ai!” Anh tự nói, cũng không nhìn đến sắc mặt cô, “những nơi như tầng hầm đó em đến một lần là đủ rồi, chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là được, đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Diệp Chính không nói them gì khác, đối với vấn đề Tô Mạt đưa ra cũng không trả lời một đáp án xác thực, quay đầu như không muốn nói them về vấn đề này.
Lúc này Tô Mạt cảm thấy vô cùng hối hận vì đã hỏi anh câu đó, giống như ngày đó Phàn Hồng đã nói, anh đã không thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó được nữa, còn anh lại lo sợ một ngày nào đó cô lại vướng vào những chuyện như vậy, chẳng khác nào khiến miệng vết thương thêm loét sâu. Tô Mạt đấu tranh trong lòng một hồi, tự nhủ với bản thân sau này đừng nên nhắc lại những chuyện như vậy.
Ngày đó Diệp Chính xuất viện vội vàng, cho dù Tô Mạt có lo lắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể lay chuyển được anh, thậm chí ngay cả lấy lí do gì để ngăn cản anh cô cũng không có. Tuy cô không biết lần này anh vì cô mà trở mặt với Phàn Hồng sẽ để lại những hậu quả gì nghiêm trọng, nhưng anh không hề giấu diếm cô mà bàn bạc sự tình,cho nên Tô Mạt mơ hồ đoán thế lực của anh ở trong hộp đêm đã bị vơi bớt không ít, thậm chí những người anh em đã từng có quan hệ thân thiết cũng không sát cánh bên cạnh anh nữa. Xã hội này chính là như vậy, ai lợi hại người đó là lão Đại, không phân biệt nam nữ.
Mấy ngày nay Tô Mạt không nhìn thấy Diệp Chính, cô biết anh bận bịu nhiều việc, nhưng một ngày anh cũng gọi cho cô mấy cuộc điện thoại để cô yên tâm. Tô Mạt biết như thế đã khá tốt rồi, khoảng thời gian này anh không thể phân thân để đến gặp cô được.
Nhưng mà lại có một việc khác khiến cô càng lúc càng đau đầu.
Hôm đó Tô Mạt rõ ràng cảm giác ba mẹ mình có gì đó không thoải mái, nhất là hai người họ lại gọi cô vào phòng khách, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc tra hỏi.
“A Mạt, dạo này có phải con đang quen ai không?” Người mở miệng chính là Thẩm Cầm Phương, thực ra bà đã sớm cảm thấy con gái mình có gì đó kì lạ, gần đây lại hơi quá phận, đi sớm về khuya, lúc nào cũng thần thần bí bí, bà rất sợ con gái mình gặp chuyện gì ở bên ngoài lại không dám để cho người nhà biết.
Tô Mạt ngẩn người, lắc đầu: “Không có ạ.”
“Không có?” Tô Trí Viễn hỏi lại, “Không có thế mấy ngày nay con cứ chạy đi đâu thế? Con nói thật đi, có phải ở bên ngoài con quen ai mà không dám nói với ba mẹ không?”
“Đúng đấy, có cái gì mà con lại không thể nói cùng ba mẹ chứ? Nếu đúng là con đang tìm hiểu đối tượng, ba mẹ cũng không nói con gì cả, con đưa cậy ấy về cho ba mẹ xem mặt là được rồi.” Trực giác Thẩm Cầm Phương mách bảo con gái đang rơi vào lưới tình nhưng vì lo lắng trong nhà nên không dám nói ra.
Tô Mạt phủ nhận cả nửa ngày, quả thật giấu diếm mãi như vậy không phải là cách, nhưng bây giờ chưa đến lúc thích hợp.
“Qua đợt này rồi nói sau đi, mọi người đều rất bận mà.” Cô nói một câu lấy lệ, cũng không muốn nói thêm điều gì với ba mẹ. Quả thật cô không dám xác định xem ba mẹ có thể chấp nhận hay không, hoặc là cô có thể đoán được căn bản bọn họ không thể đồng ý.
Buổi chiều cô nhận được điện thoại của Diệp Chính, vốn tưởng là chỉ vội vàng nói vài câu như mọi lần, không ngờ đột nhiên anh lại bảo cô xuống dưới. Tô Mạt cầm di động đi ra cạnh cửa sổ liền nhìn thấy xe của anh đang đậu dưới nhà, đúng là cho cô một bất ngờ ngoài sức tưởng tượng.
Tô Mạt vội vã xuống dưới nhà, vừa lên xe đã bị Diệp Chính kéo mạnh vào lồng ngực, chưa kịp nói câu nào đã bị những nụ hôn tới tấp rơi xuống, giống như muốn đem cô cắn xé nhưng không hề khiến Tô Mạt sợ hãi như những lần trước.
Có lẽ là do nhiều ngày không gặp, Tô Mạt thừa nhận bản thân cũng rất nhớ anh, nhất là sự cuồng nhiệt của anh càng hấp dẫn cô, trong lúc môi lưỡi quấn quít, cô thẹn thùng đáp trả, thân mình dần dần xụi lơ trong lòng anh.
Lần đầu tiên nhận được phản ứng từ cô khiến tâm tình Diệp Chính ngày càng tốt lên, anh có chút không nỡ buông cô ra, nhẹ nhàng hôn lên môi cô vài cái nữa, dịu dàng nói: “Chúng ta có một ngày…”
Gương mặt Tô Mạt sớm đã đỏ ửng, mà ý tứ của anh lại khiến cô càng thêm xấu hổ, chỉ còn cách chôn chặt mặt dưới cổ anh, không dám ngước lên nhìn, đành nhỏ giọng hỏi.” Anh giải quyết xong hết rồi à?”
“Vẫn chưa.” Anh vuốt vuốt tóc cô, động tác vô cùng mềm mại.
“Có gấp lắm không?” Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh, sợ lại động đến đề tài mẫn cảm đó.
Khóe mắt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt, không nhịn được anh lại cúi xuống hôn lên môi cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Em có biết em vừa nhìn anh như vậy, anh liền nghĩ đến chuyện muốn mang em trói vào giường không?”